Nhưng anh không hề sợ hãi.
Tuy hai bên trông như gần ngay trước mắt, nhưng thực tế lại cách nhau không chỉ ngàn vạn dặm.
Anh không tin có kẻ nào lại sở hữu thần thông kinh khủng đến mức có thể vượt qua khoảng cách ngàn vạn dặm, xuyên qua hư không vô tận để đến đây chỉ trong một bước ...
Lão già nhà anh không làm được!
Vương Đằng cũng không thể!
Và đúng lúc này.
Vương Tề Phi hét lớn:
"Cổ tổ, cứu con!"
Giây tiếp theo!
"Ong~"
Sinh linh đáng sợ ở nơi vô định kia từ từ mở mắt.
Trong khoảnh khắc, cả hư không rung chuyển dữ dội, toàn bộ vùng Băng Xuyên Tuyết Nguyên đều chấn động, như thể sắp sụp đổ ...
Tất cả mọi người có mặt đều lộ vẻ kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Đây rốt cuộc là thực lực gì vậy?
Sao lại có thể đáng sợ đến mức này, chỉ mới mở mắt nhìn qua đây một cái mà đã như ngày tận thế ập đến ...
"Nực cười! Muốn dọa tao à?"
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, anh bất ngờ chém một kiếm thẳng vào sâu trong hư không!
Vù!"
Hư không nứt toác ra.
Vẻ mặt Vương Đằng vẫn bình thản, khẽ mở miệng, không biết đã nói một chữ gì, liền khiến cho thanh kiếm của Lâm Phong đang chém tới bị đóng băng giữa không trung ..
Lâm Phong nhíu mày, dùng thần niệm điều khiển kiếm, khiến cho thanh kiếm bản mệnh rung lên dữ dội giữa hư không, phát ra tiếng kiếm minh chói tai, muốn thoát khỏi sự trói buộc, nhưng vẫn không thể!
Quá mạnh!
Thực sự quá mạnh!
Đám đông xung quanh da đầu tê dại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, một nhân vật như vậy chắc chắn đã đứng trên đỉnh cao của thế gian, tương lai khi con đường thành tiên mở ra, tất sẽ càn quét quần hùng, khó có đối thủ ....
Và điều khiến họ cảm thấy khó tin hơn nữa là, Lâm Phong lại dám chủ động xuất kiếm?
Đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao!
"Một tên nhóc thú vị!"
Vương Đằng đột nhiên lên tiếng.
Dù cách biệt hư không vô tận, xa xôi hàng tỷ dặm, giong noi vẫn ro rang mồn một, tựa như âm thanh của đại đạo, vang vọng bên tai mọi người ...
'Xin Cổ tổ ra tay giết chết kẻ này!"
Lúc này, Vương Tề Phi phấn khích hét lên.
"Không phải ai cũng xứng để ta ra tay! Ta đưa ngươi đi, ban cho ngươi một phần tạo hóa, một ngày nào đó, ngươi hãy tự tay chém hắn!"
Vương Đằng nhẹ nhàng buông một câu.
Ông ta khẽ điểm một ngón tay, một luồng kim quang liền xuất hiện từ hư không, bao bọc lấy Vương Tề Phi và khiến hắn biến mất ngay tại chỗ.
Sau đó, Vương Đằng lại nhắm mắt lại.
Hư không khép kín, tất cả lại trở về yên tĩnh!
Chứng kiến cảnh này, không ít người trong đám đông trực tiếp ngã quỵ xuống đất, thở hổn hển, không thể che giấu sự phấn khích và sợ hãi trong lòng ...
Phấn khích là vì, hôm nay họ đã được chiêm ngưỡng phong thái của một cường giả cái thế, đây là một nhân vật siêu cấp mà ngay cả ở thời thượng cổ cũng khó gặp!
Sợ hãi là vì, vừa rồi họ suýt chút nữa đã chết, Vương Đằng chỉ cần vung tay một cái, e rằng tất cả đều sẽ thân tử đạo tiêu ...
"Không hổ là kẻ có tư chất thành tiên, sự tồn tại thế này thật sự quá đáng sợ! Người có thể đối đầu được với ông ta, ở Thánh Miếu Thái Sơ của chúng ta, e rằng chỉ có hai vị Miếu Chủ mà thôi .... "
Thiếu Miếu Chủ kinh ngạc thốt lên.
"Mẹ kiếp, mạnh thật! Năm đó Vương Đằng đã ngang ngửa với chủ nhân đời trước của ta rồi, bây giờ vạn năm trôi qua, không biết đã đột phá đến mức nào mà ngay cả ta cũng cảm thấy tim đập thình thịch!"
Rồng ngốc nhe răng nhìn Lâm Phong, do dự một lúc rồi nói nhỏ:
"Sau này chúng ta cố gắng ít dây dưa với người của Vương gia thôi, ngươi đừng thấy Vương Đằng nói năng cao sang thế, thời thượng cổ, hắn chính là một kẻ tàn nhẫn đấy!"
Lâm Phong không nói gì.
So với Vương Đằng, những kẻ anh đã giết trước đây quả thực quá tầm thường, hai bên căn bản không phải là tồn tại cùng một đẳng cấp!
Sự hùng mạnh của Vương Đằng đã vượt ngoài dự liệu của anh, đó là loại thiên tài thực thụ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!