Thái Bỉnh Quyền nghe vậy, hai mắt híp lại nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, một gã đàn ông mặc áo xanh bước tới, lạnh lùng lên tiếng:
"Cô có ý gì đây? Định lợi dụng Thiếu môn chủ của chúng tôi xong là phủi sạch quan hệ à?"
"Lợi dụng cái gì? Chẳng qua là đôi bên cùng giúp đỡ nhau thôi!"
Sắc mặt Ma Lị không hề thay đổi.
"Giúp đỡ nhau? Chỉ bằng một con nhóc loli như cô? Nếu không có chúng tôi, e là cô đã chết cóng ngoài trời tuyết từ lâu rồi!"
Gã áo xanh cười nhạo.
"Được rồi! A Đán, bớt lời lại đi! Con gái ra ngoài vốn không dễ dàng gì, thân là đàn ông, chúng ta phải biết bao dung!"
Thái Bỉnh Quyền kéo gã áo xanh lại, ra vẻ rất quân tử.
Ma Lị nhìn hai kẻ một xướng một họa, một kẻ mặt đỏ một người mặt đen, trong lòng bất giác cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng cô ấy cũng không nói gì thêm, mà đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Đúng lúc này, vẻ mặt cô ấy bỗng rạng rỡ hẳn lên, vì cô ấy đã trông thấy Lâm Phong dẫn theo Rồng ngốc và Tiểu Luyến Luyến bước vào.
"Anh Lâm!"
Ma Lị lập tức đứng dậy, vui mừng gọi lớn.
Cảnh tượng nay ngay lap tuc thu hut sự chu ý của vo số ngưoi trong sảnh.
Dĩ nhiên, phần lớn mọi người không chú ý đến Lâm Phong, mà là Ma Lị, bởi một tiểu loli lạnh lùng mà xinh đẹp như vậy thật quá mức nổi bật ...
"Lị Lị à~"
Lâm Phong lộ vẻ ngạc nhiên, lập tức bước tới.
"Anh Lâm, anh đã đi đâu vậy! Em tìm anh mãi đó!"
Giọng Ma Lị có chút tủi thân, lại pha thêm ba phần nũng nịu. Vẻ ngoài vừa đáng yêu vừa đáng thương ấy khiến cho không ít nam tu giả có mặt tại đây "chào cờ" trong lòng, gào thét không thôi.
Đây mới đúng là cực phẩm loli chứ!
"Tôi cũng có đi tìm cô, nhưng không thấy tung tích cô đâu cả."
Lâm Phong đưa tay xoa đầu Ma Lị.
Trong mắt anh, Ma Lị giống như một cô em gái. Chỉ là hoàn cảnh đáng thương đã khiến cô ấy phải nếm trải sự ấm lạnh của tình người quá sớm mà thôi.
Bên cạnh.
Nhìn thay Lam Phong đưa tay xoa đầu Ma Lị, sắc mặt Thái Bỉnh Quyền đã âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
Tiếp xúc bao ngày, Ma Lị luôn giữ khoảng cách với hắn. Đừng nói là xoa đầu, ngay cả đến gần một chút để ngửi mùi thơm trên tóc cô ấy cũng không được!
Nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt âm trầm của Thái Bỉnh Quyền đã trở lại như cũ. Hắn nở một nụ cười ấm áp như gió xuân, nói với Lâm Phong:
"Vị này chắc hẳn là Lâm đạo hữu rồi? Tôi đã nghe Lị Lị nhắc về cậu rất nhiều lần! Hôm nay được gặp, quả nhiên khí chất bất phàm!"
"Anh là?"
Lâm Phong nhìn Thái Bỉnh Quyền, có chút tò mò.
Hỏi hay lắm!
Thái Bỉnh Quyền trong lòng cười lạnh liên tục, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra phong khinh vân đạm. Hắn mở chiếc quạt lông ra, tỏ vẻ thản nhiên nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!