Rầm!
Một luồng uy áp khủng bố đã quét trùm, vô số tộc nhân Băng Tuyết Nhất tộc dưới áp lực ấy đồng loạt khuyu mạnh xuống đất, đầu gối rỉ máu nhuộm đỏ tuyết trắng, nước mắt đầm đìa, nỗi nhục hiển rõ lên khuôn mặt.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Đây là cường giả của Thiên Sứ Thần tộc.
Rất có thể đã đạt tới cảnh giới mười hai cánh, nếu không tuyệt đối không thể chỉ dựa vào uy áp mà làm đa số bọn họ không chịu nổi.
"Nhiều cường giả Hải tộc của ta bỏ mạng ở đây, là chuyện tốt các ngươi làm phải không?"
Chí Tôn của Hải Thần tộc đã đến, mỗi bước đi đều tỏa ra hào quang, cây đinh ba lam thẫm lơ lửng sau lưng, thánh quang tỏa ra chiếu rọi trời đất, chói lòa đến mức mọi người có mặt gần như mở không nổi mắt.
"Chúng ... chúng tôi không rõ."
Có một sinh linh Băng Tuyết Nhất tộc khó nhọc đáp lại.
"Không rõ? Câu trả lời này ta không hài lòng."
Chí Tôn Hải Thần tộc khẽ nhấc tay, không gian tại hiện trường méo mó, ít nhất hàng chục tộc nhân Băng Tuyết Nhất tộc bị đày vào hư không, bị loạn lưu hư không xoắn nát thành từng mảnh, hồn phi phách tán.
"Hãy để đóa hoa giết chóc nở rộ ... Cái chết mới là kết cục thuộc về các ngươi.”
Chí Tôn của Ám Duệ Thần tộc bỗng hiện ra giữa không trung.
Gã khẽ cười lạnh, vô cớ vung tay, lực lượng hắc ám lực quét ngang, cũng chém giết thêm vô số tộc nhân Băng Tuyết Nhất tộc.
Thấy cảnh này, những tu giả kéo tới đang đứng xem ở phía xa đều rùng mình kinh hãi.
Mấy vị Chí Tôn của các Thần tộc lần lượt giáng lâm, đè bẹp không thương tiếc, chẳng hỏi nguyên do, trực tiếp gây nên thảm sát. Chỉ trong chốc lát, máu tươi đã nhuộm đỏ quá nửa bãi đất.
"Phụng lệnh Cổ Tổ, ta đến đây để chém nghịch tặc Lâm Phong. Lâm Phong, còn không mau lăn ra đây?"
Một lão giả áo xám đạp hư không đến, mái đầu bạc phơ bay trong gió, ánh mắt ông ta lạnh lẽo xuyên thấu hư không, lớn tiếng quát hỏi.
"Vương Khôn, một trong các Chí Tôn của nhà họ Vương."
Giữa đám đông có người lập tức nói ra thân phận của lão giả áo xám.
Đây là một cường giả siêu cấp đến từ nửa sau thời thượng cổ.
Từng một mình, chỉ với một cú đấm đã quét sạch đối thủ, làm vô số kẻ cùng thế hệ phải cúi đầu.
Mà nay, vậy mà cũng xuất thế.
"Băng Tuyết Nhât tộc bọn ta vốn có giao tình với Nhân tộc ... "
Gia Cát Tiểu Minh cố nén, cắn răng lên tiếng, nhưng đã bị Vương Khôn lạnh lùng cắt ngang.
"Không cần nịnh bợ ta. Chuyện giữa các thần tộc với nhau chẳng liên quan gì tới nhà họ Vương. Hôm nay ta đến đây chỉ để giết Lâm Phong. Giết hắn xong, ta sẽ rời đi ... "
"Tên Lâm Phong này quá đáng ghét, dám ngỗ nghịch với Thánh miếu Thái Sơ ta, giết Thiếu miếu chủ của Thánh miếu, phá hỏng chuyện tốt của Thánh miếu, hôm nay hắn phải chết."
Lại có một vị Chí Tôn khí thế ngút trời cất tiếng.
Hắn khoá trên người bộ đồ trắng, dáng người cao ráo đứng thẳng tắp; đôi mắt lạnh lẽo quét một vòng, thần quang bắn ra như một Chiến Thần cái thế giáng phàm, làm cho những người có mặt đều run rẩy sợ hãi.
"Một trong các Chí Tôn của Thánh miếu Thái Sơ, Lý Trường Sinh."
"Thực lực khỏi cần bàn, hai chữ 'Trường Sinh' đã nói lên tất cả. Nghe nói người này sinh từ đầu thời thượng cổ, trải qua vô tận năm tháng, hình như đã sống gần hai vạn năm. Đúng là hóa thạch sống danh xứng với thực ... "
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!