Ngay lúc này, bầu không khí ở đây nặng nề đến nghẹt thở.
Hết vị cường giả lừng danh thời thượng cổ này đến vị khác lần lượt hiện thân, mỗi người đều toả ra khí thế ngút trời, uy thế bức người, thực lực khó lường. Cảnh tượng thế này đặt vào thời nay đúng là khó tưởng tượng, gọi là trời phạt cũng không quá.
Trong lòng Gia Cát Tiểu Minh, Tiểu sư thúc và những người khác lạnh đi phân nửa.
Bây giờ phải làm sao?
Kế hoạch đã bàn trước đó, giờ nhìn lại đúng là một trò cười.
Đám người đối diện vốn chẳng bận tâm gì đến bí mật thành tiên, chẳng cho bọn họ cơ hội tranh luận, tới đây chỉ để giết chóc.
"Giao nộp Lâm Phong, ta tha mạng cho các ngươi."
Lý Trường Sinh sải bước ép tới, ánh mắt sắc bén rợn người, chỉ cần phóng ra một luồng khí tức cũng đủ chấn nát hư không, khiến vạn linh không khỏi phủ phục quỳ bái.
"Hắn đã rời khỏi đây rồi."
Gia Cát Tiểu Minh cn răng đáp.
Âm.
Lý Trường Sinh thoáng cái đã áp sát, vươn bàn tay lớn chộp lấy Gia Cát Tiểu Minh, mặc anh ta vùng vẫy thế nào cũng vô ích.
Chênh lệch thực lực thực sự quá lớn.
Lý Trường Sinh là đại tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, một vị Chí tôn Thượng Cổ; ở thời đại anh kiệt xuất hiện lớp lớp ấy, gã từng một thời độc bá, danh chấn thiên hạ.
'Nếu Lâm Phong không ở đây, vậy hôm nay các ngươi đều phải chết."
Ánh mắt Lý Trường Sinh bức người, gã thuận tay ném Gia Cát Tiểu Minh bay đi cả chục cây số, cuối cùng đập mạnh vào một núi băng, chấn động làm cho cả núi băng sụp đổ.
Phụt!
Gia Cát Tiểu Minh khó nhọc bò ra từ đống băng vụn, cả người be bét máu, thê thảm nhếch nhác.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau ...
"Ta cho ngươi đứng dậy chưa?"
Chí Tôn nhà họ Vương cười lạnh, vung chưởng lớn, trực tiếp đập Gia Cát Tiểu Minh lún xuống lớp đất đóng băng bên dưới.
Âm!
Chớp mắt, núi lở đất nứt.
Cả vùng Băng Xuyên Tuyết Nguyên rung chuyển dữ dội.
"Nhị hoàng tử."
"Nhị hoàng tử."
Tộc nhân Băng Tuyết Nhất tộc gầm lên, cơ thể run rẩy vì phẫn nộ, nước mắt giàn giụa, đau xót khôn nguôi.
"Thì ra hắn là Nhị hoàng tử của các ngươi?"
Sắc mặt Lý Trường Sinh lạnh đến rợn người, gã cách không lôi xốc Gia Cát Tiểu Minh đã gần ngất xỉu từ dưới lớp băng lên.
"Ta hỏi lại lần nữa, Lâm Phong ở đâu?"
"Ngươi ... ngươi ghé tai lại đây, ta nói cho ngươi biết ... "
Mặt Gia Cát Tiểu Minh trắng bệch, khóe môi rỉ máu, giọng nói đứt quãng.
Nghe vậy, Lý Trường Sinh nhếch mép khinh miệt, cúi đầu lại gần.
'Hắn đang trên giường mẹ ngươi đấy. Giờ ngươi quay về, có khi còn kịp nhìn thấy."
Gia Cát Tiểu Minh nhe răng cười, máu tươi nhuộm đỏ hàm răng trắng toát, trông rất rợn người.
"Ngươi thấy như vậy buồn cười lắm sao?"
Lý Trường Sinh lạnh giọng hỏi.
"He he he ... hề hề hề ... ha ha ha ha .... "
Gia Cát Tiểu Minh dùng hành động trả lời thái độ của mình.
Mặt Lý Trường Sinh lạnh tanh, không vui không giận, đã sống từng ấy năm, từng bước lên đỉnh thương khung, trên đời này hiếm có chuyện gì có thể lay động cảm xúc của gã.
Đừng nói một câu ngu xuẩn, dù chuyện Gia cát Tiểu Minh nói là thật, gã cũng chẳng nổi giận.
Hơn nữa, gã còn thấy phải chăng mình quá nhân từ nên bọn kiến hôi này mới dám phản kháng?
"Ta sẽ cho ngưoi biết chỉ vì một câu nói ngu xuatn của ngươi mà bao nhiêu người sẽ bị liên lụy."
Lý Trường Sinh quang phắt Gia Cát Tiểu Minh, lao vào tàn sát tộc nhân Băng Tuyết Nhất tộc.
Thuật pháp nối thuật pháp ầm ầm trút xuống, trời sập đất nứt, sương máu mịt mùng, thương vong vô số.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!