Trần Bắc Huyền ném ba cái đầu về phía Gia Cát Tiểu Minh đang đứng trong đám đông.
“Phịch!"
Gia Cát Tiểu Minh không kìm được mà quỳ sụp xuống đất, nhìn ba cái đầu trên mặt đất, đôi mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào không nói nên lời!
Anh ta chỉ cảm thấy bao nhiêu uất ức kìm nén bấy lâu nay đều được giải tỏa trong khoảnh khắc này!
Phụ hoàng, mẫu thân, đại ca, đại tế ti ...
Đại nhân đã báo thù cho mọi người rồi!
"Cậu muốn thứ này?"
Trần Bắc Huyền lại nhìn sang Lâm Phong đang đứng cạnh Gia Cát Tiểu Minh.
Hắn tiện tay vung lên, một dải mảnh vỡ thần hồn khổng lồ hiện ra, hóa thành một dòng sông trong mờ, tỏa ra hồn vận mênh mông ...
Lâm Phong kinh ngạc, không hiểu ý của đối phương, nhưng sau một thoáng suy nghĩ, hắn vẫn bước lên nuốt chửng cả dòng sông thần hồn, sau đó chắp tay nói:
"Đa tạ!"
“Không cần cảm ơn, mọi thứ có được đều phải trả một cái giá tương xứng!"
Trần Bắc Huyền nói đầy ẩn ý.
Lâm Phong hơi nhíu mày, đang định hỏi thì đã thấy Trần Bắc Huyền xé rách hư không, bay về phía đại dương, nơi đó chính là địa phận của Hải Thần Tộc!
Vô số tu giả thấy vậy, lòng phấn khích tột độ, vội vàng đuổi theo!
“Tiểu sư đệ, lời đại nhân vừa nói có ý gì vậy?"
Gia Cat Tieu Minh len tiếng hỏi.
“Không rõ!"
Lâm Phong lắc đầu.
Thực ra hắn không hề xa lạ với cái tên Trần Bắc Huyền, bởi vì mỗi thế hệ cường giả mạnh nhất của nhà họ Trần ở Vân Xuyên đều được gọi là Trần Bắc Huyền!
Nhưng theo han biết, lịch sử của nhà họ Trần ở Vân Xuyên cũng chỉ mới vài nghìn năm, khó mà liên hệ được với Trần Bắc Huyền này ...
Nhưng nếu như ...
“Đi thôi, mau đến xem, đi trễ là chẳng còn gì để xem đâu!"
Lâm Phong thở ra một hơi dài, hóa thành một luồng sáng, lao về phía Hải Thần Tộc.
...
Trên đại dương mênh mông, gió biển gào thét, nước đen cuộn trào, vừa bao la vừa đáng sợ.
Vô số tu giả lơ lửng ở phía xa, cẩn trọng nhìn bóng dáng của Trần Bắc Huyền, im phăng phắc như ve sầu mùa đông, một sự im lặng tuyệt đối!
“Thiên Sứ Thần Tộc đã đưa ra lựa chọn của mình, còn các ngươi thì sao? Muốn thanh toán với ta à?"
Trần Bắc Huyền bình thản nói với mặt biển.
Mặt biển đen ngòm cuộn sóng dữ dội, cuối cùng đột ngột rẽ ra làm đôi, để lộ đáy biển, hình thành một con đường lớn rộng đến mười mét!
Một lão già thân hình khô quắt, toàn thân tỏa ra khí tức mục nát chậm rãi bước tới.
Trong tay lão cầm một sợi xích sắt thô to, trên sợi xích có khắc đạo văn, trói buộc hai người đàn ông đầy thương tích, tóc tai rũ rượi ...
"Là ngươi! Không ngờ ngươi vẫn còn sống!"
Trần Bắc Huyền có chút ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!