"Nói ra chuyện ô uế giữa ngươi và hắn."
Ma Chủ lên tiếng ép hỏi.
"Ta và hắn chỉ gặp mấy lần, còn chưa từng quen biết, hà cớ gì nói là ô uế?"
Tuyết Hồng Dao đáp lại.
Chát!
Ma Chủ tát một bạt tai lên mặt Tuyết Hồng Dao, làm cho gò má trắng nõn của bà ta trong nháy mắt hẳn lên một vệt đỏ, khóe miệng cũng tràn ra một tia máu tươi.
Tuyết Hồng Dao ôm lấy gò má, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không nhìn ra chút thay đổi cảm xúc nào.
'Soat."
Ma Chủ hung hăng bóp cổ Tuyết Hồng Dao, lạnh giọng nói: "Ngươi tưởng ta không biết mục đích ngươi đến Ma Thần tộc của ta? Ngươi tưởng giao dịch giữa ngươi và Lâm Phong, ta không rõ sao? Vứt bỏ tất cả kiêu ngạo của ngươi đi, ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể cho ngươi một cơ hội sống."
"Sống? Ta của bây giờ, còn có ý nghĩa để sống tiếp sao?"
Tuyết Hồng Dao đột nhiên nói như vậy.
Lâm Phong nghe vậy trong lòng chấn động, lập tức thăm dò thần niệm, lại phát hiện linh vận trong cơ thể Tuyết Hồng Dao đã biến mất sạch sẽ. Bây giờ bà ta giống như một người phàm, chỉ có viên yêu tinh nơi trái tim là còn đang lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt ...
"Thần tính bản nguyên trên người cô ta đã bị thôn phệ sạch sẽ. Tiếc cho một con Tuyết Yêu vạn năm ... "
Trần Bắc Huyền lẩm bẩm.
Tuyết Hồng Dao giãy giụa quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Phong một cái. Trong mắt đẹp tựa như có ánh sáng đang lưu chuyển, lại tựa như có sương khói đang giăng đầy. Cảnh tượng này khó có thể diễn tả bằng lời.
"Tuyết Hồng Dao, bà ... "
Lâm Phong không nhịn được lên tiếng.
"Đời người có luc hợp lúc tan, có vui có buồn, trăng có khi tròn khi khuyết, con đường này, ta đã đi sai rồi sao?"
Tuyết Hồng Dao lẩm bẩm tự nói.
Thân hình thon dài uyển chuyển của bà ta đang dần dần sương hóa, bắt đầu từ đoi chan ngoc dan dần tan len tren, hóa thanh vô số bông hoa tuyết trắng tinh không tì vết, bay tán ra ..