Lâm Phong cười lạnh.
"Không bằng người khác, chẳng có gì để hận ... Ngươi là một đối thủ đáng tôn trọng, còn ta không biết tự lượng sức mình."
Thần sắc Đao Ma phức tạp.
Lâm Phong trầm mặc trong giây lát, anh nhìn về hướng Thánh địa Dao Quang, nói: “Dẫn tôi vào Thánh địa, tôi muốn gặp Thánh chủ của các người."
Nếu Đao Ma sau khi bị anh đánh bại mà giống như Côn Phi gào thét om sòm, mở miệng uy hiếp thì anh nhất định sẽ không do dự giết chết hắn. Nhưng tình huống hiện tại ngược lại làm anh nảy sinh hảo cảm, không muốn ra tay nữa.
Đây là một kẻ si mê đao, xứng đáng được tôn trọng.
Đao Ma nhìn Lâm Phong một lúc lâu, rồi nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe được: "Cẩn thận Vương Nhạc."
"Vương Nhạc?"
Lâm Phong khẽ nhíu mày, đang định nói gì đó.
Nhưng đúng lúc này.
Đùng!
Bên trong Thánh địa Dao Quang lại bùng phát thánh quang.
Một nhân vật kiệt xuất vô song đang sải bước đi tới. Người này dung mạo tuấn tú, ánh mắt sắc lạnh như dao, tựa như một thiên thần giáng lâm. Nơi hắn đi qua, các đệ tử Thánh địa Dao Quang kinh hoảng, vội vàng cúi đầu khom lưng, cung kính gọi:
"Vương trưởng lão."
"Vương trưởng lão."
Vương Nhạc đã tới.
Khí thế vô song, như đế hoàng chốn nhân gian, bá khí mười phần. Hắn đi thẳng tới trước mặt, đầu tiên là đánh giá ba người Lâm Phong, Lý Trường Dạ, Khương Ngôn Khê, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Chuyện này là sao?"
"Vương trưởng lão, chuyện là thế này ... "
Có đệ tử kể lại sự việc vừa xảy ra.
"Láo xược!"
Vương Nhạc nổi giận, thiên địa kinh sợ.
Một luồng uy áp đáng sợ trấn áp toàn trường, ép vô số người run nhẹ, sắc mặt trắng bệch.
Khương Ngôn Khê thực lực yếu hơn một chút, bị ép phải lùi lại một bước, mặt đỏ bừng, suýt chút nữa đã thổ huyết.
"Hừ."
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, dùng uy thế vô thượng chặn đứng khí thế của Vương Nhạc.
Vương Nhạc liếc nhìn Lâm Phong, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, nhưng hắn không nói gì với Lâm Phong mà quét mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Lý nào lại như vậy! Thanh Vân Nhất Mạch là chỗ thân tình của Thánh địa Dao Quang ta thuở trước, giao tình đôi bên rất tốt. Nay cao đồ của Thanh Vân Nhất Mạch ghé thăm, các ngươi lại dám chặn bọn họ ngoài cửa. Chán sống hết rồi sao?"
Cả hiện trường tĩnh mịch.
Tất cả mọi người không ai dám lên tiếng, thậm chí tiếng hít thở cũng nhỏ đi rất nhiều.
Trong lòng ai cũng biết rõ, dù là Côn Phi hay Đao Ma đều do Vương Nhạc phái tới, nhưng có ai dám nói ra?
Vương Nhạc hiện tại rõ ràng là đang "vừa đấm vừa xoa", muốn phủi sạch quan hệ, không muốn chọc giận một số nhân vật lớn trong nội bộ Thánh địa ...
'Ba vị yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ cho các ngươi một lời giải thích."
Vương Nhạc chắp tay với ba người Lâm Phong, Lý Trường Dạ, Khương Ngôn Khê, có thể nói là rất khách khí, rất lễ độ.
Nhưng giây tiếp theo.
Bộp!
Vương Nhạc bất ngờ tung một cước đạp mạnh vào người Đao Ma.
Đao Ma vốn đã trọng thương, đạo tâm sụp đổ, hoàn toàn không thể chống đỡ, bị đá bay ra ngoài, đập nát cả ngọn núi lớn phía xa.
"Ai cho ngươi cái gan chó đó? Ta ra lệnh cho ngươi đến nghênh đón mấy vị đệ tử Thanh Vân Nhất Mạch, ngươi làm việc cho ta như vậy đấy hả?"
Vương Nhạc xách Đao Ma từ trong đống đổ nát ra, lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!