Cô ta lén liếc nhìn Tiểu sư đệ, lại thấy vẻ mặt Tiểu sư đệ rất bình tĩnh, hơn nữa còn dùng một loại giọng điệu rất lơ đãng, hỏi: “Nhị sư tỷ, chị có quen tên ngốc này không?"
"Hả ... "
Khương Ngôn Khê có chút luống cuống.
Cùng lúc này, nụ cười trên mặt Hạo Thiên đối diện dần cứng lại, sâu trong đáy mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.
"Ngoan, trả lời tôi, chị có quen tên ngốc này không?"
Lâm Phong hỏi lại lần nữa, đồng thời bóp nhẹ vai Nhị sư tỷ, đưa ra một ám hiệu nho nhỏ.
"Ư'm ... "
Khương Ngôn Khê khẽ hừ một tiếng, cả người có chút mềm nhũn, gần như dựa hẳn vào người Tiểu sư đệ, đầu óc choáng váng, thật sự không hiểu Tiểu sư đệ muốn làm gì.
Cô ta do dự một lát, thấp giọng đáp: "Có quen biết một chút, nhưng ... nhưng không thân. Tiểu sư đệ, thực ra chị không muốn chút nào, chỉ là ... "
"Nghe rõ chưa? Nhị sư tỷ của tôi không thân với anh. Sau này còn để tôi nghe thấy anh gọi hai chữ Ngôn Khê, hay cố ý giở trò với Nhị sư tỷ tôi, tôi sẽ tiễn anh đi gặp Quân Thiên Lâm."
"Đừng tưởng bản thân đến từ Kiếm Môn thì ghê gớm lắm."
Vừa dứt lời.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, một luồng kiếm khí gào thét lao ra.
"Bụp."
Người đàn ông áo đen đang trọng thương không kịp phản ứng, trực tiếp bị kiếm khí bam vam thành vô số mảnh vụn.
Chứng kiến cảnh này, đông đảo tu sĩ vây xem trong sân ai nấy đều lạnh toát sống lưng.
Chết ... chết rồi.
Quân Thiên Lâm chết rồi, Tế Đạo Nhân của Tinh Môn cũng đã chết.
Bọn họ khó có thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Tinh Môn sẽ có phản ứng thế nào?
Mặt Hạo Thiên không cảm xúc nhìn Lâm Phong, không hề nổi giận như mọi người tưởng tượng, cũng không phát điên với Lâm Phong, mà chuyển ánh mắt sang Lý Trường Dạ hỏi: "Trường Dạ huynh, có phải nên cho ta một lời giải thích không? Hay là nói, đây chính là thái độ của Thanh Vân Nhất Mạch các người?"
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong sân lại giật mình kinh hãi.
Thanh Vân Nhất Mạch?
Đây chẳng phải là siêu cấp đạo thống năm xưa sao? Mấy người nay vậy mà là đệ tử của Thanh Vân Nhất Mạch.
Ngay cả Đạo Đồng cũng lộ vẻ kinh ngạc. Bởi vì Thanh Vân Nhất Mạch năm xưa cũng có một mối quan hệ đặc biệt với Thương hội Linh Vân của bọn họ. Hơn nữa cách đây không lâu, đệ tử Tinh Môn trọng thương là Phùng Mục Trần cũng từng tự xưng là người Thanh Vân Nhất Mạch, tìm đến bọn họ cầu xin giúp đỡ, nhưng đã bị bọn họ khéo léo từ chối ...
"Tiểu sư đệ ... "
Đại sư huynh bước ra, nhìn Lâm Phong, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lâm Phong phất tay ngắt lời.
"Xin Đại sư huynh cẩn trọng lời nói."
Đại sư huynh trầm mặc không nói, trong lòng giằng xé dữ dội, vô cùng rối rằm.
Anh ta đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng thảm khốc, trong lòng có quá nhiều nỗi lo âu, không giống như Lâm Phong không sợ trời không sợ đất.
Hiện giờ bọn họ đã đắc tội với Thánh miếu Thái Sơ, Vương gia, Trương gia, Thánh địa Dao Quang, Tinh Môn, nếu đắc tội thêm Kiếm Môn ...
Mười lăm đại đạo thống, đã đắc tội hết sáu.
Cộng thêm Thần tộc ở Địa Cầu ...
Một khi loạn thế ập đến, trật tự hòa bình bị phá vỡ, nhất mạch bọn họ thậm chí là Nhân tộc Đại Hạ, có lẽ sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt ...
Âm!
Lâm Phong đột nhiên thả vai Nhị sư tỷ ra, đấm một quyền về phía Hạo Thiên.
"Làm càn."
Hạo Thiên giận dữ, tâm niệm vừa động, một thanh cự kiếm màu vàng gào thét lao ra, chắn trước người. Tuy chặn được đòn tấn công của Lâm Phong, nhưng hắn lại bị dư chấn đẩy lùi mấy chục mét.
"Ngươi quá ngông cuồng. Dám ra tay với ta ... "
Hạo Thiên quát lớn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!