Nhưng bây giờ, chỉ vì hắn đòi thêm vài miếng khoai tây chiên thử, lại bị cô từ chối. Điều này khiến Từ Nhị Cẩu rất tức giận, và ngay lúc đó hắn đã quyết định phải dạy cho cô một bài học!
"Tránh ra! Không tránh ra thì tóm hết các người!" Từ Nhị Cẩu khí thế hung hăng mở đường cho hai người đội tuần tra đeo băng đỏ, nhìn thấy mọi người xung quanh đều tránh né, hẳn lại tìm lại được chút cảm giác xưa, lưng cũng thẳng hơn.
"Nhường đường! Xin nhường đường!" Giang Duệ nghe tiếng phía sau càng lúc càng gần, và họ cứ đuổi theo cô không ngừng, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.
Kể từ khi sức khỏe hồi phục, Giang Duệ vẫn thường xuyên tập luyện, nhưng phương pháp tập luyện của cô không giống như Cố Dã là chạy bộ. Cô yếu lắm, không chạy được, nên chỉ tập yoga và pilates tại nhà, chủ yếu để cải thiện vóc dáng. Tất nhiên, thể lực cũng có tăng lên đôi chút.
Nhưng cơ địa của Giang Duệ vốn yếu, du thể lực có cải thiện thì một mình cô chạy còn được, giờ còn phải bế Ninh Ninh, cô cảm thấy hơi đuối sức.
Như thế này thì không ổn!
Giang Duệ vừa chạy vừa suy nghĩ và quan sát địa hình xung quanh. Cô hối hận vì không đi xe đạp, nếu không thì cô đã có thể phóng đi thật nhanh, Từ Nhị Cẩu có chạy đứt chân cũng không đuổi kịp cô.
"Cô gái, bên này!"
Ngay lúc Giang Duệ đang lo lắng không biết nên chạy về hướng nào để thoát khỏi Từ Nhị Cẩu và đội tuần tra, đột nhiên một giọng nam vang lên bên tai.
Giang Duệ tranh thủ ngoảnh đầu nhìn, vừa nhìn cô đã giật mình, "Sao lại là anh? Sao anh cũng chạy?"
Người nói chuyện chính là chàng trai trẻ vừa trò chuyện với Giang Duệ lúc nãy, người này đâu phải là người bán hàng, sao lại chạy?
"Không có thời gian giải thích, cô theo tôi, đi lối này!" Người đàn ông quay người lại vẫy tay với Giang Duệ.
Nhìn thấy Từ Nhị Cẩu và đội tuần tra sắp đuổi tới, Giang Duệ nghe thấy Từ Nhị Cẩu hét lớn: "Đứng lại! Không được chạy!"
Chỉ do dự một giây, Giang Duệ liền chạy theo hướng mà người đàn ông chỉ. Dù người này có lừa cô hay không, cô cũng phải đảm bảo không bị đội tuần tra bắt trước đã!
"Tôi giúp cô bế em gái!" Người đàn ông thấy Giang Duệ thở hổn hển, mặt đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, liền đưa tay ra định giup cô bế Ninh Ninh.
"Không cần! Tôi chịu được!" Giang Duệ tuy chạy theo người đàn ông nhưng trong lòng vẫn đề phòng. Ninh Ninh là bảo bối của Cố Dã, nếu người này là kẻ xấu và cướp mất Ninh Ninh, thì Cố Dã chắc chẳn sẽ lột da cô!
"Cô gái, tôi không phải người xấu!" Người đàn ông nhận ra Giang Duệ đang đề phòng mình, cố gắng giải thích.
Giang Duệ theo người đàn ông chạy qua các con hẻm ngoần ngoèo, Từ Nhị Cẩu dường như không đuổi kịp, cô thở phào nhẹ nhõm, tốc độ cũng chậm lại, liếc mắt một cái rồi không khách sáo đáp: "Người xấu thì sẽ không viết hai chữ đó lên mặt!"
Người đàn ông không nhịn được bật cười, ánh mắt lấp lánh, "Vậy sao cô vẫn chạy theo tôi?'
Giang Duệ nhìn thấy phía trước là lối ra của con hẻm, đã thấy người qua lại đông đúc, cuối cùng cũng yên tâm, "Cuộc đời luôn phải đánh cược một lần! Biết đâu anh không phải người xấu - Úi!"
"Cẩn thận!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!