Cố Dã nhíu mày.
Lý Hồng Anh dường như không nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Cố Dã, tiếp tục khóc lóc: "Mẹ Bảo Trụ cũng bệnh rồi, mỗi lần mua thuốc mất ba đồng, lương của Bảo Trụ đều gửi về quê để chữa bệnh cho mẹ. Nhà chúng tôi sắp hết gạo nấu cơm rồi, huhu ... Người lớn chúng tôi không ăn cũng được, nhưng thương mấy đứa trẻ con đang chịu đói cùng ... "
Giang Duệ cảm thấy vô lý, Lý Hồng Anh còn định chơi bài khổ tình với Cố Dã nữa sao? Mặt mũi nào mà làm vậy!
“Ồ, hóa ra nhà các người khó khăn thế này à?" Lúc này Giang Duệ lên tiếng, giả vờ bày tỏ sự đồng cảm.
Lý Hồng Anh vừa nghe Giang Duệ nói, lập tức lộ vẻ cảnh giác.
Chị ta đã từng chịu thiệt thòi dưới tay Giang Duệ vài lần, biết rằng cô gái này mở miệng là chắc chắn không có chuyện tốt!
Vì vậy, Lý Hồng Anh cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói rõ mục đích với Cố Dã: "Đoàn trưởng Cố, tôi biết lỗi rồi, mong anh thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn của gia đình tôi, cho tôi một cơ hội nữa được không? Tôi đảm bảo lần này sẽ chăm sóc Ninh Ninh thật tốt, tuyệt đối không để Ninh Ninh bị bắt nạt!"
Lý Hồng Anh giả vờ đau khổ oán hận, giọng điệu gấp gáp, thậm chí còn giơ tay lên trời thề thốt, "Nếu Ninh Ninh còn bị người khác bắt nạt, nguyện trời đánh sấm giật tôi!"
Từ khi Giang Duệ cất đứt nguồn tiền từ Cố Dã của Lý Hồng Anh, ảnh hưởng trực tiếp nhất là cuộc sống gia đình chị ta tụt dốc không phanh.
Trước đây, mỗi tháng Lý Hồng Anh nhận được hai mươi lăm đồng tiền lương từ Cố Dã, tiền mua thức ăn còn tính riêng, thậm chí còn có thể mang gạo, dầu, trứng, thậm chí là thịt heo từ nhà Giang Duệ ngu ngốc về, cuộc sống thật sung túc.
Cả nhà đều ăn uống no đủ, Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu và Ngũ Ngưu đều khỏe mạnh, bản thân còn có thể tích góp tiền riêng. Kết quả là Giang Duệ không hiểu bị ma nhập gì, nói không cho chị ta nấu ăn thì không cho, còn vu oan chị ta ngược đãi Ninh Ninh, khiến chị ta mất việc.
Lý Hồng Anh trong lòng hận Giang Duệ đến chết. Chị ta đã phải tốn công dỗ dành Trần Bảo Trụ không đuổi chị ta về quê, những ngày qua cũng luôn suy nghĩ làm sao để Cố Dã giao Ninh Ninh cho chị ta chăm sóc lại.
Ban đầu, Ninh Ninh sợ hãi co rúm người trên vai Cố Dã khi nhìn thấy Lý Hồng Anh. Nhưng khi nghe chị ta nói muốn chăm sóc mình, bé liền run rẩy, ôm chặt cổ Cố Dã và khóc lớn, "Muốn mẹ! Không cần dì Lý!"
"Ninh Ninh con xem, mặt con gầy đi rồi, tội nghiệp quá, dạo này chắc không ăn uống tốt đúng không? Đến nhà dì Lý đi, dì Lý sẽ nấu đồ ngon cho con, cô Tú Tú nhớ con lắm đấy!" Lý Hồng Anh lúc này đưa tay ra định bế Ninh Ninh. Nếu là người khác, chị ta đã giật lấy rồi, nhưng vì Cố Dã ở đây, Lý Hồng Anh không dám quá đáng.
"Không!" Ninh Ninh hét lên và tránh né.