"Cố Dã, sao anh dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa?" Giang Duệ biết làm sân xi măng rất tốn thời gian và sức lực, nửa đêm cô có tỉnh dậy một lần, thấy đèn trong sân vẫn còn sáng
Vì vậy, Giang Duệ đoán rằng Cố Dã tối qua chắc chắn đã ngủ rất muộn.
"Quen rồi, đến giờ là dậy." Thấy Giang Duệ cứ nhìn mình chằm chẵm, Cố Dã hơi lúng túng quay đầu đi chỗ khác, chỉ về phía góc tường: "Phía đó tôi chưa đổ xi măng, để dành cho cô."
Giang Duệ từng đề cập muốn làm một con đường đá cuội, cô không ngờ Cố Dã vẫn nhớ.
Tuy nhiên, gần đây mưa lớn, suối nhỏ cũng dâng nước, phải đợi nước rút mới có thể đi nhặt đá cuội được.
Nghĩ đến việc từ nay không còn sợ bùn lầy mỗi khi trời mưa, tâm trạng Giang Duệ cực kỳ tốt, quyết định không so đo chuyện hôm qua Cố Dã chê cô làm vướng chân vướng tay nữa.
Cố Dã nhìn Giang Duệ vui vẻ đi lại trong sân, lòng lại cảm thấy mâu thuẫn. Giang Duệ vui vẻ như vậy, trong lòng anh rõ ràng cũng thấy vui, nhưng lại cảm giác như thiếu điều gì đó.
Thiếu điều gì nhỉ?
Ăn sáng xong, Cố Dã đến đội, Giang Duệ tập xe đạp trong sân. Sau vài vòng, cô chợt nghĩ cần mua một chiếc ghế nhỏ để gắn vào phía sau yên xe, nếu không Ninh Ninh ngồi phía sau rất dễ bị ngã xuống.
Giang Duệ nhớ ra cô còn hai bộ quần áo chưa lấy ở nhà bà Dương, vừa hay qua lấy luôn, tiện thể xem có bán ghế nhỏ bằng mây không, nên cô gọi Ninh Ninh dậy, hai mẹ con chuẩn bị một chút rồi đi về phía huyện thành.
Cố Dã vừa xem xong vài tài liệu thì nhận được báo cáo từ cổng rằng Giang Duệ và Ninh Ninh đã rời khỏi sư đoàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!