Từ Nhị Cẩu và Triệu Đại Thử cũng có cảm giác tương tự, đột nhiên giống như bị ai đó dòm ngó, sống lưng lạnh toát. Nhưng ba người họ đang bị dục vọng che mờ lý trí, chỉ nghĩ đến việc chiếm đoạt cô gái xinh đẹp kia nên không để ý đến cảm giác bất thường này.
"Ở đằng kia! Mau đuổi theo!"
Lưu Hầu Tử mắt tinh, liếc thấy chỗ ẩn nấp của Giang Duệ và Ninh Ninh, hưng phấn lao tới.
Giang Duệ tuy không nghe rõ Từ Nhị Cẩu và bọn họ nói gì, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ lén lút của ba người và ánh mắt đầy tà niệm khi nhìn cô, cô biết rằng ba kẻ này chắc chắn không chỉ muốn bắt cô đưa về đội dân phòng đơn giản như vậy.
"Chết tiệt!" Giang Duệ không nhịn được chửi thề, chẳng phải thời đại này an ninh rất tốt sao!
"Mẹ ơi, con sợ!" Ninh Ninh nằm trên vai Giang Duệ, nhìn thấy ba người phía sau đuổi theo không ngừng, cô bé rất sợ hãi.
"Đừng sợ! Có mẹ đây!" Giang Duệ vừa chạy vừa ngoảnh lại, cô nhận ra Từ Nhị Cẩu cùng hai tên kia đang bao vây từ ba hướng. Cô cố gắng chạy về phía đông người, nhưng lại bị tên mặt nhọn, gầy guộc chặn lại.
"Con tiện nhân, xem mày chạy đi đâu!" Đôi mắt tam giác của Từ Nhị Cẩu lấp lánh ánh hung dữ.
Giang Duệ tức giận, "Từ Nhị Cẩu, chẳng phải tại tao không cho mày thêm vài que khoai tây chiên thôi mà mày cứ bám riết lấy tao như vậy à?"
"Phì!" Từ Nhị Cẩu khạc nhổ xuống đất, lớn tiếng mắng: "Tiện nhân còn dám nhắc chuyện khoai tây với ông mày à? Đây đâu phải là vấn đề mấy que khoai tây! Đây là thể diện! Một con đàn bà quê mùa như mày dám làm mất mặt ông, hôm nay ông sẽ dạy mày một bài học!"
Giang Duệ: " ... " Cái gì cơ? Vài que khoai tây mà còn thành vấn đề thể diện được?
"Bọn mày muốn làm gì?" Giang Duệ nhìn ba tên kia với ánh mắt ranh mãnh, không mang ý tốt, lập tức căng thẳng.
Hôm qua co co thể thoat được la nho sự giup đo của Ha Tĩnh Hiên, nhưng hôm nay cô một mình ôm Ninh Ninh, nơi này vẫn chưa có người qua lại, và Giang Duệ nghi ngờ rằng dù có người đi qua, nhìn thấy hai tên đeo băng đỏ bắt người, chắc cũng không dám can thiệp.
Giờ phải làm sao?
"Bọn tao muốn làm gì? Hỏi hay đấy!" Triệu Đại Thử vuốt hai sợi râu chuột trên môi, cười hềnh hệch: "Tất nhiên là muốn làm mày rồi!"
"Rầm!" Giang Duệ nhặt một hòn đá ném vào Triệu Đại Thử, vừa tức vừa ghê tởm, "Không biết xấu hổ! Làm cái đầu mày ấy!"
"Cô nàng này được đấy, ông đây thích!" Triệu Đại Thử né được viên đá, đưa tay định túm lấy Giang Duệ, "Nghe lời anh trai đây, anh sẽ thương em!"
Lúc này, Từ Nhị Cẩu đột nhiên phát hiện có điều bất thường, "Anh cả, thẳng khỉ đâu rồi?"
Lưu Hầu Tử vừa nãy còn ở cùng bọn họ, thế mà trong nháy mắt đã biến mất.
"Kệ thẳng khỉ, trước tiên bắt con nhỏ này đã!" Triệu Đại Thử ngứa ngáy trong lòng, hắn chưa từng gặp phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, nếu được ngủ với cô, thì thật đáng giá!
Hậu quả thì tính sau, có chuyện gì xảy ra thì để nhà giải quyết!