"Vậy được, cảm ơn!" Giang Duệ không biết chỗ nào ở thị trấn Thanh Thủy có nghề đan mây, nên hỏi nhân viên bán hàng. Kết quả, người này đưa ra một địa chỉ, “Cô có thể đến thôn Hồ Tưởng, ngôi làng đó chuyên đan các sản phẩm từ mây tre."
Thôn Hồ Tưởng? Giang Duệ nghe quen tai, nghĩ lại thì đây chẳng phải làng của người đàn ông bán giường tre cho cô sao?
Nhưng Giang Duệ không biết thôn Hồ Tưởng ở đâu, thôi thì đợi đến phiên chợ lớn lần sau, cô sẽ tìm anh ta hỏi xem có thể giúp cô đan một cái không.
Vừa lúc Giang Duệ bước ra khỏi hợp tác xã, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, hai người lướt qua nhau. Ngay sau đó, người đàn ông gọi Giang Duệ lại, “Cô là cô gái sống ở khu nhà gia đình quân đội phải không?"
Giang Duệ quay đầu lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đen đúa, gầy gò đang cười ngại ngùng với cô.
“Anh là ai?"
Giang Duệ không nhận ra người này.
“Lần trước tôi cùng anh trai đến khu nhà gia đình quân đội để giao giường tre và ghế cho cô, cô mua liền ba món lớn, cô không nhớ tôi sao?"
Người này vừa nói, Giang Duệ liền nhớ ra, "À, là anh! Tôi nhớ rồi!"
Thực tế, Giang Duệ chỉ nhớ có việc này, cô không có ấn tượng sâu sắc về người này, chỉ nhớ rằng bên cạnh người đàn ông bán đồ đan mây có một người đi cùng.
Người đàn ông nghe Giang Duệ nói nhớ anh ta, vô cùng phấn khởi.
Giang Duệ nhướng mày, cô vừa nghĩ đến việc đi chợ lớn tìm người bán đồ đan mây, thì ở đây lại gặp em trai của anh ta.
Vì vậy, Giang Duệ nói với người đàn ông về yêu cầu của mình: một chiếc ghế nhỏ có thể gắn vào yên sau xe đạp.
"Được, có thể đan! Tôi cũng biết đan! Cô muốn khi nào? Tôi về sẽ đan ngay cho cô!" Người đàn ông xoa tay, ánh mắt nhìn Giang Duệ đầy mến mộ.
"Càng sớm càng tốt!" Giang Duệ nói.
Hai người hẹn gặp lại sau ba ngày, rồi chia tay.
Người đàn ông trẻ tuổi lưu luyến nhìn theo bóng lưng của Giang Duệ. Khi anh ta bước vào hợp tác xã, nhân viên bán hàng khịt mũi với anh ta.
Giang Duệ dẫn Ninh Ninh rời khỏi hợp tác xã chuẩn bị về nhà, khi đi ngang qua đài phát thanh, cô lại chạm mặt Cố Dã.
Lúc này, Cố Dã đang dẫn một đội lính di chuyển theo hàng, trước đài phát thanh có một quảng trường nhỏ, họ dừng lại nghỉ ngơi. Vừa quay đầu, anh nhìn thấy Giang Duệ một tay dắt Ninh Ninh, một tay xách giỏ rau, đang bước tới nhẹ nhàng.
Hôm nay Giang Duệ mặc áo sơ mi màu vàng nhạt cổ vest, lộ ra chiếc cổ trắng ngần và thon dài, kết hợp với một chiếc váy xòe đen, tôn lên vòng eo vốn đã nhỏ nhắn càng thêm thon thả
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!