Giang Duệ nhìn cây quế xuất thần, cô không để ý rằng Cố Dã cũng đang ngắm nhìn cô mà thất thần.
Sau khi cây quế được trồng xong, người dân trong thôn dặn dò vài câu về những điều cần chú ý, rồi giúp dọn sạch đất bẩn trong sân trước khi vác cuốc và xẻng rời đi.
Giang Duệ phấn khích đi vòng quanh cây quế mấy lần, thậm chí còn đưa tay ôm thử thân cây để đo đạc. Cô kinh ngạc phát hiện ra chu vi của cây quế gần bằng chiều dài cánh tay mình, khó trách tán cây lại sum suê đến vậy.
"Cây quế lớn thế này! Cố Dã, anh tìm nó ở đâu vậy? Có phải rất đắt không?"
Giang Duệ nhất thời quên mất lời thề vừa mới hứa sẽ không để ý đến Cố Dã, thực sự là vì cây quế khiến co qua đỗi ngạc nhiên.
"Hỏi thăm người ta, tìm nhiều chỗ một chút. Cây không đắt lắm." Cố Dã nói, không hiểu sao khi thấy Giang Duệ vui vẻ như vậy, lòng anh cũng theo đó mà cảm thấy hạnh phúc.
"Không tin! Thân cây to như vậy chắc phải hàng chục năm tuổi rồi, làm gì có chuyện rẻ!" Giang Duệ liếc mắt nhìn Cố Dã.
Cố Dã hơi lúng túng chuyển ánh mắt đi, một lúc sau mới nói: "Ừm, chỉ khoảng năm mươi đồng thôi."
"Năm mươi đồng? Một cây lớn như vậy?" Phản ứng đầu tiên của Giang Duệ là rẻ quá, chỉ có năm mươi đồng!
Nhưng cô chợt nghĩ lại, bây giờ là những năm 70-80, giá cả cực kỳ thấp, mọi thứ đều tính toán chính xác từng xu từng hào, lương tháng hai mươi đồng đã đủ nuôi sống cả gia đình.
Năm mươi đồng là khái niệm gì? Đó là hơn hai tháng rưỡi tiền lương của rất nhiều người! Tính ra, cây này chẳng hề rẻ chút nào!
Giang Duệ không khỏi liếc mắt nghi ngờ, trong lòng thầm suy đoán, Cố Dã giàu cỡ nào mà lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy, còn bảo "chỉ bỏ ra năm mươi đồng"?
Dù cấp bậc cao, lương tháng của anh có hơn trăm đồng thì năm mươi đồng cũng không phải con số nhỏ!
Lúc này, Cố Dã chuyển đề tài: "Ngày mai sáng có rảnh không? Gần đây có một hợp tác xã hoa cây cảnh, cô có muốn đi xem không?"
"Hợp tác xã hoa cây cảnh? Được! Được!" Mắt Giang Duệ sáng lên, chỉ nghe tên thôi đã tưởng tượng được mùi hương của cây cỏ và hoa lá.
"Mẹ ơi, vậy ngày mai chúng ta không đi huyện thành nữa à?" Ninh Ninh nghe mẹ đồng ý với bố đi cái gì đó gọi là hợp tác xã hoa cây cảnh, lập tức lo lắng kéo áo Giang Duệ.
Giang Duệ vô thức định bịt miệng Ninh Ninh nhưng kịp dừng lại vào phút cuối, may mắn Ninh Ninh không nhắc đến việc họ định đi huyện thành làm gì.
Tuy nhiên, khi nhìn sắc mặt của Cố Dã, cô nhận thấy anh có chút ngạc nhiên: "Sao, hai người lại định đi huyện thành à? Có chuyện gì không?"
"À, không có gì! Không có gì!" Giang Duệ vội vàng đáp qua loa, lấy lý do dẫn Ninh Ninh đi xem cây rồi kéo cô bé đi.
Cố Dã nhìn theo bóng dáng của hai mẹ con, đôi mắt bất giác nheo lại.
Vừa đi được một đoạn, Ninh Ninh nhỏ giọng hỏi Giang Duệ: "Mẹ ơi, ngày mai chúng ta không đi bán khoai tây chiên và trứng trà nữa à?"
Giang Duệ sợ hãi quay đầu lại, thấy cách Cố Dã khá xa, anh hần không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và Ninh Ninh, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ra dấu im lặng với Ninh Ninh, hạ giọng nói: "Bố con đang ở đây, đừng nói nữa!"
Nếu không, nếu Cố Dã biết, chắc chắn sẽ không cho cô ra ngoài!
"Vâng vâng!" Ninh Ninh vội vàng che miệng, nhưng chưa đầy hai giây sau, cô bé lại mở miệng: "Nhưng mẹ ơi, nếu không đi thành phố, làm sao kiếm tiền đây?"
Giang Duệ: " ... "
Con bé này tuổi còn nhỏ, sao lại ham tiền hơn cả cô?
"Đợi vài ngày nữa hãy nói!" Giang Duệ ngầng đầu nhìn cây quế cao vút, trong lòng thở dài. Thời gian trôi nhanh thật, thoáng cái cô đã ở đây gần nửa tháng rồi, còn nửa tháng nữa Cố Dã sẽ gặp nữ chính định mệnh của anh.
Đến lúc đó, cô phải làm gì?
Cố Dã khoanh tay đứng dưới mái hiên, ánh mắt vẫn dõi theo Giang Duệ và Ninh Ninh. Lúc này, anh hơi nhíu mày, tai anh thính hơn người thường, vừa rồi anh nghe thấy Ninh Ninh nói gì đó về trứng trà, khoai tây chiên và kiếm tiền ở thành phố.
Do có gió, Cố Dã nghe không rõ ràng, nhưng điều đó không ngăn được sự nghi ngờ trong lòng anh.
Hơn nữa, Cố Dã còn nhận thấy biểu cảm của Giang Duệ rất kỳ lạ, đặc biệt khi cô nhìn cây quế, lúc thì vui vẻ, lúc lại mơ hồ, miệng còn lẩm bẩm không ngừng. Cố Dã bỗng nhiên rất muốn biết trong lòng Giang Duệ đang nghĩ gì.
Bữa tối vẫn do Giang Duệ nấu, trong nhà chỉ có rau củ. Cô xào một đĩa tỏi tây với mỡ lợn, thơm phức. Vì mấy ngày nay cô liên tục nấu nước sốt cà chua nên trong nhà tích trữ rất nhiều cà chua, vì vậy cô làm thêm món trứng xào cà chua.
Giang Duệ lại tìm trong chiếc giỏ treo trên tường ra nửa con vịt muối, hấp cùng cơm, rồi nấu thêm một nồi canh rong biển đơn giản, bữa ăn đã hoàn thành.
Khi ba người trong gia đình đang ăn cơm, nhà họ Lý Hồng Anh lúc này sắp náo loạn lên trời.
Lý Tú Tú không hiểu nổi, buổi chiều Lý Hồng Anh chỉ đi đổ rác, sao khi trở về trông như vừa tắm trong đống rác vậy, toàn thân bốc mùi hôi thối, ruồi xanh bay quanh, đầu và người dính đầy lá rau thối và thứ gì đó giống phân chó, mùi hôi không chịu nổi.
Chỉ vì cô hỏi thêm hai câu, kết quả Lý Hồng Anh liền mắng cô một trận tơi bời, từ khó nghe nào cũng nói ra, thậm chí còn gọi cô là "tiểu tiện phụ", rồi đánh cô. Toàn thân cô không còn chỗ nào lành lặn, hai cánh tay đầy vết bầm tím, đau đến mức nước mắt chảy ra.
Sau đó, khi Lý Hồng Anh bắt đầu mắng Giang Duệ, Lý Tú Tú mới biết hóa ra buổi chiều Lý Hồng Anh bị Giang Duệ đánh và đẩy xuống hố rác.
Lý Tú Tú rất sốc, Giang Duệ làm sao dám!
Sau đó, Trần Đại Ngưu và Trần Nhị Ngưu tan học về, hai đứa lại tranh giành một quyển vở rồi đánh nhau. Lý Hồng Anh vừa tắm xong bước ra, suýt chút nữa bị Đại Ngưu đâm đầu vào giếng, tức giận đến mức cầm gậy đuổi theo đánh Đại Ngưu.
Lúc này Trần Bảo Trụ về nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào trong sân, anh ta lập tức ném mũ xuống, lao vào sân. Khi nhìn thấy Lý Hồng Anh đánh Đại Ngưu khóc thét, anh ta tức giận không kiềm chế được.
"Cô làm cái gì vậy!" Trần Bảo Trụ giật lấy cây gậy trong tay Lý Hồng Anh, trợn mắt quát cô ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!