Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazz.me.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazz.me

[FULL] Xuyên Thành Ác Nữ Vợ Quân Nhân, Tôi Nằm Thắng Những Năm 80

"Á! Đưa đây đưa đây đưa đây!" Giang Duệ vội vàng giật lấy tiền từ tay Cố Dã, bất chấp tất cả, cứ lấy tiền trước đã.

Nhưng cô vẫn không hiểu, "Đã mua được xe rồi, sao lại đưa tiền cho tôi?"

"Chiếc xe đạp này là tôi mua cho cô!" Cố Dã nói.

"Hả?" Giang Duệ nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: "Anh mua cho tôi? Ý anh là anh tặng tôi chiếc xe đạp này sao?"

Cố Dã đang nhìn chẩm chầm vào Giang Duệ, đột nhiên cô ngẩng đầu lên khiến anh hơi lúng túng quay mặt đi chỗ khác, yết hầu chuyển động một chút, khẽ "ừ" một tiếng trong cổ họng.

Đôi mắt to của Giang Duệ chớp chớp liên hồi, cô nhất thời nghi ngờ mình có phải vẫn chưa tỉnh ngủ hay không, cô thực sự nghe thấy Cố Dã nói sẽ tặng cô một chiếc xe đạp sao?

"Có thể làm bữa sáng cho tôi được chưa?" Cố Dã giả vờ như không nhận ra vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt Giang Duệ, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, còn vờ như nâng tay xem đồng hồ, trông như đang rất vội ăn sáng.

"Ừ ừ được được!" Chỉ vì món quà lớn bất ngờ là chiếc xe đạp mà Cố Dã định tặng, Giang Duệ cũng không tiện tỏ ra khó chịu nữa, lập tức quay người bước qua cửa, đi vào bếp.

Vừa ra khỏi cửa, Giang Duệ bỗng rùng mình một cái, đưa tay sờ lên cánh tay nổi da gà, sáng sớm thế này quả thật khá lạnh, giá mà biết trước thì đã khoác thêm một chiếc áo rồi.

Ánh mắt của Cố Dã dõi theo bóng Giang Duệ ra ngoài, nhìn cô bước vào bếp, khóe môi không khỏi nhếch lên một nụ cười.

Giang Duệ bắt đầu nhóm lửa ở bếp, cô hiện tại đã rất thành thạo việc dùng loại bếp củi này. Cô cầm một nắm lá thông, cọ que diêm và châm lửa, sau đó thả vào lò, chờ lửa bùng lên rồi tiếp tục thêm lá thông vào.

Lá thông chính là những chiếc lá rụng từ cây thông, còn gọi là kim thông. Giang Duệ nhớ kiếp trước khi cô đi ăn ở nhà hàng thôn quê, họ cũng dùng lá thông để nướng bánh, mùi thơm vô cùng.

Sau khi nhóm lửa xong, Giang Duệ đổ nước nóng từ bình thủy vào nồi lớn, rồi bắt đầu nhào bột

Lúc này, Giang Duệ đã dần tỉnh táo lại từ cú sốc Cố Dã tặng xe đạp, trong lòng bắt đầu xuất hiện những nghi vấn.

Càng nghĩ, Giang Duệ càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Rõ ràng Cố Dã rất ghét cô, vậy tại sao đột nhiên lại tặng cô xe đạp? Hơn nữa, dù Cố Dã muốn đưa tiền để cô tự mua xe, cũng đâu cần đặc biệt gọi cô dậy lúc bốn giờ sáng chứ?

"Làm xong chưa?"

Ngay lúc Giang Duệ đang suy nghĩ đến đau đầu không tìm ra câu trả lời, giọng nói của Cố Dã vang lên từ phía sau.

"Ö, sắp xong rồi!" Giang Duệ không quay đầu lại, chỉ tăng tốc độ cán bột và cắt sợi mì.

Vừa dứt lời, Giang Duệ đột nhiên cảm thấy cơ thể ấm áp hơn, cô ngoảnh đầu lại thì phát hiện trên vai mình đã có thêm một chiếc áo khoác nam.

Động tác trên tay Giang Duệ chợt dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

Hả?

Cố Dã khoác áo cho cô? Còn là áo của chính anh ta, chiếc áo đầy mùi hương của Cố Dã. Giang Duệ hoàn toàn không có sức kháng cự với mùi hương này, trái tim cô lập tức đập loạn nhịp vài cái.

"Sáng sớm nhiệt độ thấp, cô mặc ít quá!" Cố Dã nhanh chóng đưa ra lý do mà anh đã chuẩn bị sẵn.

Giang Duệ liếc nhìn Cố Dã, vừa lúc anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Duệ thử hỏi: "Cố Dã, anh đang quan tâm tôi sao?"

Cố Dã lúng túng dời tầm mắt đi, gương mặt tuấn tú hơi cứng nhắc, "Cô đối xử tốt với Ninh Ninh, chẳng lẽ tôi quan tâm cô không phải là chuyện nên làm sao?"

Nghe xong lời này, Giang Duệ vốn đang thầm vui mừng rằng có lẽ cuối cùng Cố Dã đã nhận ra điểm tốt của cô, có ý gì đó với cô, nhưng ngay lập tức, những lời của Cố Dã giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến lòng cô lạnh buốt. Thì ra chỉ vì cô đối xử tốt với Ninh Ninh, Cố Dã mới quan tâm cô. Vậy thì chắc chắn việc anh tặng xe đạp cũng xuất phát từ lý do này!

"Thì ra là như vậy!" Trong lòng Giang Duệ nhất thời không rõ cảm giác thất vọng hay là cảm xúc nào khác, đột nhiên cô cảm thấy chiếc áo khoác trên người cũng không còn ấm áp nữa.

Giang Duệ thả sợi mì đã cắt vào nồi nước sôi, cúi đầu tự giễu cười một tiếng, là cô nghĩ quá nhiều rồi. Cố Dã bây giờ đối xử với cô mà không dùng lời lẽ khó nghe đã là tốt lắm rồi, đừng mơ tưởng đến những thứ khác nữa!

Nghĩ vậy, lòng Giang Duệ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Cố Dã, tôi đối xử tốt với Ninh Ninh cũng là điều tôi nên làm!" Giang Duệ nghiêm túc nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không còn là con người của trước kia nữa!"

Khi Giang Duệ nói, cô không nhìn Cố Dã, cô đang pha nước dùng cho mì, nên không nhận ra ánh mắt của Cố Dã vẫn luôn chăm chú nhìn cô.

"Xong rồi, có thể ăn được rồi!" Giang Duệ vớt mì ra, rưới nước dùng lên, nghĩ một chút, lại đi đến bên cạnh, từ nồi thép đặt trên bếp than lấy ra hai quả trứng trà bỏ vào bát.

Nồi trứng trà này vốn cô định mang ra thị trấn bán, nhưng giờ Cố Dã về, để tránh gây nghi ngờ, Giang Duệ đành phải từ bỏ ý định.

Trong bếp có một chiếc bàn nhỏ, Cố Dã kéo ghế ngồi xuống, bưng bát lên ăn mì, Giang Duệ ngáp một cái, đứng dậy định ra ngoài, nghĩ bụng lần này cuối cùng cũng có thể đi ngủ rồi.

"Giang Duệ, cô có thể lấy thêm một ít dưa muối cho tôi được không?" Vừa lúc Giang Duệ chưa kịp bước ra khỏi cửa bếp, lại bị Cố Dã gọi lại.

Giang Duệ không nhịn được gãi gãi tóc, cô muốn nổi giận thì phải làm sao?

Thôi, coi như vì hai trăm tệ trong túi, chịu đựng vậy!

" ... Được!"

Cố Dã nghe ra Giang Duệ đang nghiến răng khi nói "được", anh nhìn cô với khuôn mặt căng thẳng mở hũ dưa muối, trong lòng thoáng qua một cảm giác kỳ lạ. Anh biết cô rất không vui khi bị gọi dậy sớm như vậy, nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy cô.

Ngay khi vừa đến đây, Giang Duệ đã phát hiện trong nhà có hai hũ dưa muối. Mặc dù nguyên chủ không nấu ăn, nhưng cô ấy rất giỏi muối dưa, một hũ cải thảo và một hũ cải thìa đều được muối rất đậm đà.

"Còn việc gì nữa không? Nói hết đi! Không có thì tôi đi ngủ đây!" Giang Duệ lấy một nam cải thảo rửa sạch, cắt nhỏ, bày ra đĩa, đặt trước mặt Cố Dã, rồi lại ngáp một cái.

Cô nghi ngờ rằng sáng mai thức dậy mình sẽ có đôi mắt gấu trúc.

"Ừ, không có gì nữa! Cô đi ngủ đi -" Câu nói của Cố Dã chưa dứt, Giang Duệ đã chạy mất, tốc độ nhanh đến mức như thi đấu chạy trăm mét, trông như sợ rằng nếu chậm một bước sẽ bị gọi lại.

Cố Dã không khỏi bật cười.

Giang Duệ trở về phòng nẫm vật xuống giường ngủ ngay, thậm chí không biết Cố Dã rời đi lúc nào.

Khi cô ngủ đủ giấc tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, mới chỉ bảy giờ.

Bên ngoài sân có tiếng động, Giang Duệ vươn vai bước ra, chưa kịp ra khỏi phòng khách thì thấy Ninh Ninh vui vẻ chạy tới, "Mẹ, mẹ, mau nhìn chiếc xe đạp!"

Xe đạp?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.me. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!