Dù Cố Dã không mặc quân phục, nhưng khí chất của anh rõ ràng là một người lính. Gần đây chỉ có sư đoàn 179, nên người đàn ông mới hỏi vậy.
"Anh giao vào phiên chợ tới đi, chúng tôi còn muốn đi dạo thêm một lúc." Cố Dã lấy ra ba tờ tiền lớn: "Trước tiên tôi đưa bạn ba mươi nhân dân tệ tiền cọc, số còn lại sẽ thanh toán khi giao hàng.'
"Được! Tôi ở thôn Hồ Tưởng, về nhà phải đi qua chỗ các người, tiện đường." Người đàn ông nhận tiền, cẩn thận đếm hai lần rồi cất kỹ vào túi.
Giang Duệ thấy Cố Dã nói còn muốn đi dạo thêm một lúc thì liếc nhìn cô. Cô cảm thấy kỳ lạ, nhìn cô làm gì?
Đi được một đoạn, Giang Duệ chợt hiểu ra. Chậc, chẳng lẽ ánh mắt ban nãy của Cố Dã là đang tỏ ý chê cô đi chậm?
Hừ! Thật tức chết đi được!
Phiên chợ lớn này là nơi họp chợ của vài ngôi làng lân cận. Người dân mang rau quả và trái cây dư thừa ra trao đổi, tất cả đều không cần tem phiếu.
Giang Duệ mua rất nhiều rau. Hôm nay cô không phải trả tiền, tất cả đều do Cố Dã thanh toán, cô mua vô cùng vui vẻ, thấy gì cũng muốn mua.
Giang Duệ còn thấy có người dân bán khoai lang khô, táo khô, mơ khô, hạnh khô tự phơi. Cô cũng mua một ít, người dân gói cho cô bằng giấy dầu và buộc dây, có thể cầm tay.
Cho đến khi tay Cố Dã đầy đồ, Giang Duệ không còn tay để cầm, thậm chí cả Ninh Ninh cũng ôm một tui kẹo lạc, cô mới thỏa man chuẩn bị trở về
"Giang Duệ, cô và Ninh Ninh đợi tôi một lúc!" Cố Dã đi cùng suốt, nhưng lúc về lại rời đi.
Giang Duệ tưởng Cố Dã đi mua gì đó, nên cũng không hỏi, dẫn Ninh Ninh tìm một tảng đá dưới gốc cây lớn ngồi xuống.
Lúc này mặt trời đã rất gay gắt, quần áo trên người cô đã ướt đẫm mồ hôi. May mà cô không mặc loại vải "xác định lương", loại vải không thoáng khí ấy, một khi dính mồ hôi sẽ dính sát vào người, giống như mặc đồ xuyên thấu.
"Mẹ ơi, con có thể ăn kẹo lạc không?" Ninh Ninh đã thèm chảy nước miếng từ lúc Giang Duệ mua kẹo lạc.
"Rửa tay trước!" Giang Duệ dùng nước trong chai rửa sạch bụi bẩn trên tay Ninh Ninh, rồi mở gói kẹo lạc, lấy một viên đưa cho cô bé.
"Mẹ ăn trước!" Nhưng Ninh Ninh đưa viên kẹo đến miệng Giang Duệ.
Giang Duệ không từ chối, cười và cắn một miếng nhỏ.
"Thật ngọt!"
Khi Cố Dã trở lại, anh thấy Giang Duệ và Ninh Ninh đang chia nhau ăn một viên kẹo lạc.
"Đi được rồi!" Cố Dã nói với Giang Duệ.
"Ừ, được!" Giang Duệ đứng dậy cầm giỏ tre, ngẩng đầu lên mới phát hiện Cố Dã đang đeo một chiếc giỏ sau lưng, tất cả đồ anh cầm đều đã bỏ vào đó.
"Anh mua giỏ này à?" Giang Duệ hỏi.
"Không mua, mượn thôi!" Cố Dã cúi xuống bế Ninh Ninh, giải thích: "Mượn của anh lúc nãy, lát nữa khi anh ấy giao giường tre qua thì trả lại."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!